4
Tôi theo phản xạ mím chặt môi, nhìn thẳng vào anh ta.
Sắc mặt anh ta thoáng thay đổi, cơn giận trong mắt dần tan đi.
Tôi thu ánh nhìn lại, khẽ cười, quay lưng bỏ đi.
“Lên xe.”
Chu Khởi Chính nắm lấy cổ tay tôi, kéo thẳng ra chỗ xe đỗ.
“Nơi này không an toàn, tối nay đi với tôi.”
Anh ta dùng sức rất lớn, tôi căn bản không giằng ra được.
Cả ngày tôi đã mệt rã rời vì chạy việc, bữa tối chưa kịp ăn, cũng không còn sức cãi nhau với anh ta.
Đến khách sạn Intercontinental, Chu Khởi Chính bảo Giang Lan dẫn tôi lên phòng rồi vội vã rời đi.