Mọi thứ đang dần tốt lên.
Vậy mà anh lại đột nhiên xuất hiện. Thẩm Tông Thanh như phát điên.
Nụ hôn mãnh liệt, lần nào cũng sâu hơn lần trước.
Cho đến khi nếm được mùi máu tanh trong miệng nhau.
Ở bên nhau ba năm, mỗi lần anh vuốt ve, tôi đều hiểu anh đang muốn gì. Tôi không thể chống lại sức lực của anh.
Nhìn thấy mọi chuyện vượt tầm kiểm soát. Tôi không nhịn được đỏ hoe mắt.
“Thẩm Tông Thanh, anh có thể buông tha cho tôi không? Đừng… đừng sỉ nhục tôi nữa.”
8
Tiếng mưa nhỏ dần.
Thẩm Tông Thanh từ từ buông tôi ra. Anh lật người ngồi sang một bên.
Tôi che cổ áo, khẽ khóc nức nở. Anh thở dài bất lực.
“Không phải đã không làm gì sao? Đừng khóc nữa.”
Tôi nghẹn ngào.
“Anh đi đi, tiền nợ anh, tôi sẽ từ từ trả.”
Thẩm Tông Thanh vừa nghe thấy, anh bực bội túm tóc. “Trong mắt Chung Niệm chỉ có tiền thôi sao?”
“Chẳng lẽ anh không phải đến tìm tôi đòi tiền sao?”
“Tôi nói như vậy lúc nào?” “Vậy anh đến làm gì?”
“Tôi…”
Tôi quay đầu, không nhìn rõ nét mặt anh. Nhưng cảm nhận được anh đang buồn bực.
Trông coi cửa hàng cả ngày, cộng thêm trận ồn ào vừa rồi, bây giờ tôi mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Tâm trạng của anh thế nào, tôi cũng không muốn quan tâm.
“Anh Thẩm, muộn rồi, anh có thể đi được không?”
Thẩm Tông Thanh nghiến răng. “Em đuổi tôi đi?”
“Không, tôi nói là ‘mời’.”