Phó Việt nhắn tiếp:
【Lên đây thơm anh một cái, anh cho em bất ngờ~】
Tôi lười trả lời, tiện tay khóa luôn màn hình lại.
Nói thật, nếu không phải sợ ảnh hưởng tới công việc, tôi đã nhắn lại cho anh một chữ: Cút.
Tôi còn chưa kịp quay về chỗ ngồi, Hà Tĩnh đã tiếp tục vênh váo:
“Ngày mai tiệc cuối năm nhớ ăn mặc đẹp vào, đừng có mà làm mất mặt bộ phận thiết kế của tôi.”
Cô ta vừa nói vừa liếc xuống đôi giày của tôi – một đôi giày bệt đơn giản.
“Cô cũng nên mua cho con gái cái váy mới, đừng để con bé mặc mấy bộ đồ rẻ tiền đó nữa, đứng cạnh con nhà người ta sẽ mất mặt đấy.”
Tôi nhướng mày nhìn cô ta, cảm thấy buồn cười.
“Tôi tưởng tổng thiết kế sẽ bận lắm, không ngờ còn có thời gian để quan tâm cả giày dép váy vóc nhà tôi.”