Chạy được một lúc, bước chân tôi dần chậm lại.
Lửa giận trong bụng cũng hóa thành nước mắt dâng lên nơi khóe mắt.
Da đầu chỗ bị giật tóc vẫn còn đau nhức tê tê.
Lòng thì càng thêm tê tái.
Chua xót đến mức chân mềm nhũn.
Tôi không chạy nổi nữa.
Cũng chẳng biết mình đang ở tầng bao nhiêu.
Tựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống.
Hai tay ôm chặt đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân.
Nước mắt thấm ướt cả vạt áo.