Giờ nghĩ lại, chắc công việc này… cũng đến hồi kết rồi.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì tới anh?”
Trì Diễn đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của tôi, trong giọng nói mang theo sự sụp đổ khó nhận ra.
“Phương Thời Nghi, đến giả vờ cô cũng không thèm diễn nữa à?”
“Đúng!”
Tôi vung túi xách ném thẳng vào ngực anh.
Bốn góc cứng của cái túi đập vào người, chắc cũng đau lắm.
Tôi buông xuôi tất cả:
“Tôi không diễn nữa!”
Yết hầu Trì Diễn khẽ động.