Quay lại nhìn, tôi thấy Đường Diễn đang ôm cái nồi kim cương 7 triệu, đứng trao đổi với chủ nhà hàng để bán lại nó với giá rẻ. Khi xoay người chuẩn bị rời đi, anh ta nhìn thấy chúng tôi và sau một thoáng do dự, anh ta bước lại.
Anh ta đứng bên bàn, dùng giọng ra lệnh: “Mọi người ra ngoài hết, tôi muốn nói vài lời với Lâm Kiều.”
Nhóm Vương Phi chẳng buồn nể mặt, còn giễu cợt: “Đường tổng, dù sa cơ lỡ vận, anh cũng chẳng kém khí thế nhỉ? Định ra lệnh cho ai đấy?”
Hiểu rằng họ chỉ lo lắng cho tôi, tôi cười rồi nhìn Đường Diễn, khích lệ: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng, chẳng phải bí mật gì đâu.”
Đường Diễn đăm đăm nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng mở lời: “Em thay đổi nhiều quá, bây giờ sắc sảo hơn trước nhiều.”