Lúc đầu, tôi có chút mơ hồ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, tôi bỗng nhớ ra điều gì.
Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, sau gáy cũng nóng bỏng lên.
Quần thể thao của hắn chỉ có một lớp mỏng, còn váy tôi lại ngắn như vậy.
Tôi cảm thấy không được tự nhiên, vặn vẹo thân thể, muốn tránh khỏi sự căng thẳng.
Nhưng bàn tay đang nắm cổ tay tôi bỗng siết chặt.
“Cố Bình Kinh, cậu nhẹ một chút, cổ tay tôi đau quá…”
Tôi còn chưa nói xong, Cố Bình Kinh bỗng cúi đầu hôn tôi.
Trong lúc thở hổn hển, tôi nghe thấy hắn thì thầm vào tai: “Nói không sai, Hứa Chiêu Chiêu. Bây giờ cậu đang ở trước mặt tôi, tôi cần gì phải xem ảnh nữa.”
Nụ hôn sâu lại rơi xuống, hoàn toàn cuốn lấy tôi.