Trong mắt Dạ Lan vừa dâng lên một tia vui mừng, thì nghe thấy ta ra lệnh:
"Mang đao đến."
Cái gì?
Trong lòng hắn vừa thoáng qua nghi vấn, thì ánh sáng lạnh lẽo của bảo đao đã lướt qua trước mắt hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của Tất Huỳnh vang lên.
Ta dùng sức cổ tay, rạch từng vết dao lên mặt nàng ta.
Dạ Lan mắt trợn tròn: "Dừng tay! Huỳnh Nhi!"
Hắn dùng sức giãy giụa, mấy binh lính suýt chút nữa không kiềm chế được hắn.
Cho đến khi mặt Tất Huỳnh đã huyết nhục mơ hồ, ta mới ném dao xuống, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Dạ Lan mắt đỏ ngầu, gân xanh trên mặt nổi lên, tạo thành những vết lằn ngoằn ngoèo như giun.