[Tự tin lên, Khinh Nguyệt của chúng ta chính là đang quyến rũ nam phụ, a a a Giang Hữu hãy rút đao đi, mối thù cướp vợ không đội trời chung.]
[Giang tiểu tử, mệt rồi phải không, để ta vào diễn thay hai tập!]
Được vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy, hai chân ta lơ lửng, chỉ có thể ôm cổ hắn:
"Thả ta xuống."
Giang Hữu cúi đầu, đôi mắt đen như mực không chớp nhìn ta.
Ta nhíu mày, mũi chân đá đá:
"Ngây người ra đó làm gì! Thả ta xuống."
Cổ họng Giang Hữu khẽ nuốt hai cái, đột nhiên như bừng tỉnh, vững vàng đặt ta xuống đất.
Hắn quay lưng lại, che giấu điều gì đó: "Tư Tiểu thư tìm ta có việc gì?"
Một cành đào rủ xuống trước mặt ta, hoa nở đúng độ.