13
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tôi rời Hồng Kông, dẫn đoàn đi Tây An, Hà Nam, Ninh Hạ, dùng kiến thức của mình để truyền tải lịch sử đậm đà qua những câu chuyện huyền thoại cho từng du khách. Nhìn ánh mắt say mê của họ trước lịch sử, tôi cảm thấy tự hào vô cùng.
Trên đường đi, tôi thường nhận được những tin nhắn mơ hồ, chỉ là những lời chúc đi đường bình an. Tôi biết của ai nhưng chưa bao giờ hồi đáp.
Có người chia sẻ hình ảnh tôi lan truyền văn hóa lịch sử lên mạng, có lẽ nụ cười của tôi đã truyền cảm hứng cho họ, hoặc có lẽ là sự kính trọng đối với dòng chảy lịch sử, tôi bỗng nổi tiếng trên mạng. Cả bố mẹ của bé gái mà tôi từng cứu cũng lên tiếng, tôi được ca ngợi là nữ hướng dẫn viên xinh đẹp nhất.
Tôi nghĩ rằng ước mơ thuở đầu của mình đang dần dần trở thành hiện thực, và cuộc đời tôi cũng đã có những kế hoạch mới.
Lần tiếp theo gặp lại Phó Từ là ở dưới khu nhà tôi, tôi vừa đi ăn với đồng nghiệp về.
“Uyển Uyển, lâu rồi không gặp!”
Tôi mỉm cười nhạt: “Ừm, nên lần này anh lại đến để chế giễu tôi à?”
Lần đầu tiên tôi thấy Phó Từ bối rối, anh ta nắm chặt tay áo, lắc đầu nhưng môi vẫn mím chặt.
Anh ta gầy đi, không còn vẻ ngạo mạn như trước.