Duyệt Qua Nhất Chi Hà FULL

Chương 5



Tôi đang định gõ chữ, xe bỗng nhiên rung lắc rất mạnh, tôi mất đà ngã sang một bên, một tiếng rên nghèn nghẹn khẽ cất lên. Tôi từ từ di chuyển ánh mắt, bắt gặp một đôi mắt đen láy đang nhìn mình.

Toàn thân tôi cứng đờ, bàn tay vô thức nắm chặt. Nhưng vừa bắt đầu ngồi thẳng dậy, tôi chợt nghe tiếng khuy áo đứt ra, sau đó lăn xuống sàn xe.

Tôi: "..."

Tạ Chi Hà khẽ cau mày, chắc đang định nói gì đó, xe tiếp tục lắc lư, tôi lại ngã chúi vào ngực anh một lần nữa.

Một mùi hương ngọt ngào, sảng khoái xộc vào khoang mũi, tựa như sương tuyết tan dần trong một ngày mùa đông, lại giống như con suối trong lành chảy trên núi vào một ngày mùa hè.

Điện thoại vẫn vang lên tiếng chuông báo, còn tôi thì ngẩn ngơ trong vòng tay của Tạ Chi Hà.

Một bàn tay thon gầy đặt lên vai tôi, sau đó đẩy tôi ra.

"Em ổn chứ?" Anh hỏi tôi bằng giọng điệu lạnh nhạt, xa cách.

Anh như đang cố ý vạch rõ khoảng cách với tôi, tôi hiểu ra anh vẫn còn giận, nhanh chóng giải thích mọi chuyện với anh, thừa nhận lỗi lầm với thái độ thành khẩn.

"Em xin lỗi, em biết em sai rồi."

Tạ Chi Hà im lặng nhìn tôi rồi đột nhiên bật cười: "Em sai ở đâu?"

"Em không nên nghĩ anh là kẻ lừa đảo."

"Còn gì nữa không?"

Tôi rầu rĩ: "Đáng lẽ em không nên xì tiêm ra đi thuê người giả danh mình tới gặp anh, hôm ấy có lẽ anh đã rất mong đợi…"

"Còn gì nữa?"

"Còn… còn…"

Tạ Chi Hà vẫn chăm chú nhìn tôi, trên môi nở nụ cười nhưng ý cười lại không ở trong mắt.

"Hà Duyệt, em thận trọng như vậy là đúng, cảnh giác với lừa đảo cũng đúng. Em cũng không hề sai khi thuê người tới buổi hẹn và báo cảnh sát. Nếu anh thực sự là kẻ lừa đảo, vấn đề này thậm chí còn có thể được sử dụng như một hình thức tuyên truyền tích cực trên các phương tiện, nền tảng chống tội phạm lừa đảo."

"Cái sai duy nhất của em là, em đã tin chắc đối phương là kẻ lừa đảo nhưng lại lựa chọn đánh lừa lòng tin của đối phương bằng cách chuyện trò với người ta về những chủ đề quá rõ ràng và thân mật. Hơn nữa, em cũng không nên làm những việc không nên làm hay nói cái gì không nên nói trong khi nói chuyện điện thoại với người khác."

Đầu tôi lập tức nhảy số nhớ tới hôm tôi chạy bộ tới hụt hơi, chẳng lẽ anh tưởng nhầm lúc ấy tôi đang…

Tôi buột miệng: "Anh đang ghen với chính mình đó hả?"

Ánh mắt của Tạ Chi Hà khựng lại, anh im lặng. Sau đó, anh tránh né ánh mắt của tôi ngữ khí cứng rắn: "Vấn đề không phải là ghen hay không ghen."

Nhưng tôi đã tìm ra được công tắc hóa giải: "Anh đang ghen."

"Tạ Chi Hà, anh đang tự ghen chính bản thân mình!"

Nhìn đôi tai anh thoáng ửng đỏ, tôi có chút ngạc nhiên, cũng chợt bừng tỉnh ngộ.

Tạ Chi Hà không oán trách tôi suốt cả tháng qua xem anh là kẻ lừa đảo, cũng không trách tôi không tới buổi hẹn mà anh đã cất công chuẩn bị kỹ lưỡng. Anh chỉ tức giận vì tôi đã không tự bảo vệ mình thật tốt khi đối phó với bọn lừa đảo mà thôi.

Vậy nên, tôi nói bằng giọng điệu chân thành: "Tạ Chi Hà, tin em đi, hôm ấy em chạy bộ ở phòng tập gym, em tưởng nhầm mình đã cúp máy rồi."

Tạ Chi Hà ngoảnh mặt lại, trong ánh mắt hiện rõ hai chữ: Không tin!

"Em thề, nếu như em nói dối, em sẽ bị…."

"Đủ rồi, không cần thề, anh tin!"

Anh ngắt lời tôi, ánh mắt sâu hun hút, cảm xúc dâng trào trong mắt, lắng xuống tận đáy chỉ còn lại nỗi buồn.

"Hà Duyệt, em thật sự không hiểu vấn đề của chúng ta là gì à?"

Tôi vô cớ hoảng sợ, vô thức muốn nắm tay anh nhưng lại bị anh tránh né.

"Hà Duyệt, căn bản là em không hề nhớ ra anh."

Nghe anh nói vậy, tôi dứt khoát lao tới, thẳng thừng hôn anh. Hôn được mấy giây, Tạ Chi Hà đột nhiên ngoảnh mặt đi.

"Khi lòng anh thực sự yêu em, em lại chỉ xem anh như một kẻ lừa đảo."

Tôi lại ôm anh, hôn một lần nữa. Anh bị tôi đẩy tựa lưng vào ghế, tôi ôm đầu anh, bàn tay tôi nâng cao, ngón tay chụm lại, nắm tóc anh, ép anh phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt này.

Đầu lưỡi tôi dần trở nên tê dại, nhưng nụ hôn say đắm vẫn chưa dứt. Hơi thở nóng ẩm tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.

Một giọt nước mắt lăn xuống, lọt vào giữa môi răng đang quyện vào nhau của hai chúng tôi. Tôi sửng sốt, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tạ Chi Hà.

Anh khẽ nói: "Hà Duyệt, em chưa từng thích anh!"

8.
Tạ Chi Hà đưa tôi về nhà rồi mau chóng rời đi trong im lặng.

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, tim đập thình thịch, cổ họng bỏng rát.

Trần Đình gửi tin nhắn đến, hỏi tôi tình hình thế nào.

Tôi lau nước mắt, nhắn lại: "Không biết nữa."

Trần Đình: "Vậy đổi câu khác. Anh ấy có nói sau này sẽ không bao giờ gặp lại cậu không?"

Mắt tôi sáng lên: "Hình như không."

Trần Đình từng bước dẫn dắt: "Anh ấy có xóa và chặn cậu không?"

Tôi im lặng một lúc, lặng lẽ xóa tên anh trong danh sách chặn, trả lời: "Không."

"Vậy thì không sao đâu. Anh ấy không muốn chia tay với cậu. Dỗ dành đàn ông đúng là không dễ, nhưng nếu người đàn ông ấy yêu cậu say đắm thì chẳng khó tẹo nào."

Tôi dứt khoát gửi tặng cô bạn tốt một bao lì xì hai trăm tệ đỏ chót.

"Cậu phải cho người ta thấy được sự chân thành của mình."

Tôi háo hức trả lời tựa như đang tập trung giải một bài toán phức tạp: "Chỉ cần chân thành thôi đúng không?"

"Chuẩn! Điều mà Tạ Chi Hà sợ nhất chính là cậu không thích anh ấy. Thế nên cậu cứ thẳng thắn nói ra đi, cố gắng nói làm sao cho người ta hiểu trái tim cậu là được."

Tôi như ngộ ra, lập tức gửi tin nhắn cho Tạ Chi Hà: "Em rất thích anh!"

Anh gần như phản hồi ngay lập tức: "???"

Sau đó thêm một tin nhắn: "Anh không tin."

Một cảm giác bất lực nhen nhóm lên trong lòng, tôi gửi ảnh chụp màn hình sang cho Trần Đình: "... Tớ phải làm gì đây? Anh ấy không tin tớ."

Trần Đình: "...vãi!"

Sau đó, bất kể tôi có nhắn thêm tin nào đi nữa, Trần Đình vẫn không hề nhắn lại một câu, khiến tôi cứ hoài nghi liệu có phải là cô ấy đang gạt tôi, lừa lấy hai trăm tệ của tôi không nữa.

Điên mất thôi, tôi vẫn phải tự lực cánh sinh rồi.

Trong một tuần tiếp theo, việc đầu tiên tôi làm mỗi sáng khi thức dậy chính là nhắn cho Tạ Chi Hà một cái tin "Em rất thích anh!"

Mất một tuần để anh chuyển từ câu trả lời "Anh không tin" sang "...", sau đó là "Hà Duyệt, em có thật sự biết cách thích một người là như thế nào không?"

Tối hôm đó, tôi vừa nhắn "Chuyển nhà một mình khổ chếc được mà chẳng ai thèm đón!" cho Tạ Chi Hà xong thì phát hiện cửa phòng bị mở toang ra.

Triệu Điềm đã quay lại!

Cô ta đã bị nhà trường đuổi học vì làm việc sai trái và hối lộ giáo viên, kể từ hôm đó tôi chẳng thấy cô ta đâu.

Lúc này, Triệu Điềm đang trang điểm đậm đến mức không nhìn ra nét mặt ban đầu nữa, mái tóc xoăn gợn sóng nhuộm vàng rực như thể muốn che giấu con người thật của mình trước mặt người khác.

Đôi mắt tôi nhạy bén nhìn ra được vết sẹo trên cổ cô ta, nó được một lớp kem nền che phủ: "Cậu bị đánh đấy à?"

Triệu Điềm hốt hoảng đưa tay lên che cổ, vẻ mặt mất tự nhiên: "Không phải việc của cậu."

Tôi hờ hững nhún vai, kéo vali chuẩn bị rời đi thì bị cô ta ngăn lại: "Cậu không muốn biết vì sao tôi lại nhắm vào cậu sao?"

Tôi quay lại: "Không phải vì cậu bỗng nhiên trở nên nổi tiếng hơn à?"

Triệu Điềm nhìn tôi hồi lâu, cười buồn: "Đương nhiên không phải!"

"Cậu còn nhớ Thẩm Tống không?"

Tôi cau mày, cố gắng nhớ lại, trong đầu cuối cùng cũng xuất hiện một người có cái tên ấy: "Hình như là lớp trưởng lớp cấp ba của tôi."

Một hình ảnh ùa về trong đầu tôi: Vào một buổi chiều mùa hè oi bức, máy điều hòa trong phòng học bị hỏng nên cả phòng cực kỳ nóng và ngột ngạt, tôi đang nằm bò ra bàn ngủ với một cuốn sách che đầu. Một cơn gió mát mẻ thổi tới, tôi cất cuốn sách đi, ngơ ngơ ngác ngác trừng mắt nhìn. Một cậu bạn mặt mày bình thản đang dùng quạt giấy quạt mát cho tôi.