05
Những lời đàm tiếu và ánh mắt của người khác khiến ta như ngồi trên đống lửa.
Ta vội cúi đầu bịt tai, chạy loanh quanh tìm kiếm trong dòng người.
Tìm thật lâu, mới thấy bọn họ vừa thả hoa đăng xong, đang khoan khoái trò chuyện.
Thẩm Tố Vi rõ ràng có chút hoảng hốt:
“Không phải bảo muội đừng đi lung tung sao, ở đây đông người thế, lỡ muội lạc mất thì phải làm sao?”
Sở Hành nhìn ta, ánh mắt căm ghét hiện rõ.
“Chẳng phải ngươi đã nói không muốn dính dáng gì đến bổn vương nữa ư? Giờ còn chạy theo làm gì?”
Ta thẳng thắn nói:
“Ta chưa bao giờ nói những lời đó, ngày xưa lúc rời kinh, ta để lại thư cũng chẳng phải thư đoạn tuyệt, trong này ắt có hiểu lầm, cầu xin điện hạ… cho ta một cơ hội giải thích!”