"Ta chỉ là... chỉ là trong lòng khó chịu. Chúng ta dù sao cũng có tình cảm bao nhiêu năm, đêm tân hôn chàng chạy đến phòng tiểu thiếp, thật sự đã làm mất mặt ta."
Liễu Khanh Khanh lẩm bẩm, răng ngọc nhẹ cắn môi dưới, trong mắt long lanh nước.
Giang Cảnh Vân tuy là nam nhân, nhưng lại rất dễ mềm lòng. Liễu Khanh Khanh nắm đúng điểm này của hắn ta nên luôn luôn giả vờ đáng thương.
"Đêm qua là ta suy nghĩ không chu đáo, ta say rượu, mơ màng ngủ thiếp đi, đã làm nàng ấm ức rồi."
Giang Cảnh Vân vẫy tay gọi quản gia đang hầu hạ bên cạnh:
"Ngươi đi lấy chìa khóa dãy cửa hiệu ở phố Tiến An đưa cho thiếu phu nhân đi."
"Coi như bồi thường cho thiếu phu nhân vậy."
Đôi mắt Liễu Khanh Khanh sáng lên.
Khi nàng ta ra khỏi thư phòng, ta đang bưng một bát lê hầm đường phèn đi vào.
"Nha đầu từ núi hoang rừng rậm đến, tưởng giữ được thân xác của một nam nhân là giữ được tất cả sao? Ngu ngốc..."