Tôi chưa kịp nói xong, Cố Cẩn đã nắm lấy cổ tay tôi vừa rụt lại.
Anh bước từng bước tiến lại gần, tim tôi đập loạn.
Lùi đến khi chạm mép lưng bàn.
Anh cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng gần.
Tim tôi thình thịch, bản năng khiến tôi nhắm tịt mắt lại.
Anh định làm gì vậy?
Không phải bị ép đến phát điên rồi chứ?
Nhưng rõ ràng là tôi còn chưa kịp “chơi rắn” mà.
Khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào má.
Không biết anh định làm gì mà mãi không thấy hành động tiếp theo.