Chiếc Quần Xám Của Trùm Trường FULL

Chương 11



Tôi được Lục Trạch Khiêm bế trở lại ghế sofa.

Anh đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt của tôi bằng chiếc khăn khô trên tay.

Chóp mũi tôi chạm vào những chiếc cúc áo của anh ấy, và mắt tôi lang thang giữa những vạt áo đung đưa của anh ấy.

"Vậy là cậu biết tôi từ hồi cấp 2?"

Lắc chân thỏ trắng nhỏ dưới chân tôi đung đưa trước ống quần của Lục Trạch Khiêm.

“Nói chính xác thì là năm lớp 9.”

Anh ấy khụy gối để ngồi nói chuyện ngang bằng với tôi.

“Lúc tan học, cậu luôn đi trước mặt tớ, móc khóa hình con thỏ nhỏ trên cặp sách của cậu cũng đung đưa theo cậu.”

"Cậu thích đến thăm nhà hàng xóm. Cậu có vẻ có rất nhiều bạn tốt."

"Lúc đó tớ nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ gõ cửa nhà tớ."

58.

"Lục Trạch Khiêm của lúc đó nhất định đã chờ rất lâu rất lâu."

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong tuổi thanh xuân hết sức bình thường của mình, sẽ có một người như vậy, luôn ở phía sau chờ đợi tôi.

"Hào quang của Hứa An Vũ quá chói mắt, thật sự phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đuổi kịp cậu."

Anh mỉm cười xoa đầu tôi: “Lúc đó tớ nghĩ mình nhất định phải trở thành một người xuất chúng như Hứa An Vũ. Có lẽ, cậu sẽ nhìn thấy tớ.”

Lòng bàn tay anh nóng đến mức mắt tôi nóng bừng.

"Nhưng Hứa An Vũ thật sự rất đáng sợ."

Nước mắt tôi rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh và làm bẩn nó.

“Hứa An Vũ lúc này không thể làm gì được, sẽ không có một ai thích Hứa An Vũ thất bại.”

Bây giờ tôi lại đau đầu mỗi khi nhìn thấy tiêu đề.

Một Hứa An Vũ chỉ biết sao chép bài tập về nhà, trốn học, gian lận và trốn tránh thực tế.

Không phải là một Hứa An Vũ xuất sắc mà Lục Trạch Khiêm thích.

"Ai nói."

Anh gạt đi mớ tóc ướt bù xù trên trán tôi, ánh mắt nóng rực nhìn vào mắt tôi: “Lục Trạch Khiêm rất thích.”

"Cậu xem xem, tớ cuối cùng cũng có thể xuất hiện trước mắt cậu."

Bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng tôi không thể kìm được rồi lại òa khóc.

"Lục Trạch Khiêm, cậu cái gì cũng không biết."

"Em ấy chết rồi, em ấy chết rồi, Hứa An Sinh chết rồi!"

59.

"Hứa An Vũ, cậu không thể can thiệp vào vận mệnh của người khác."

Đầu ngón tay hơi thô ráp lau đi nước mắt nơi khóe mắt tôi, anh ôm tôi vào lòng: “Hứa An Sinh cũng không có quyền can thiệp vào vận mệnh của cậu.”

"An An, cậu chỉ là người bị hại, cậu không phải thủ phạm, càng huống chi là kẻ thua cuộc."

Hương thơm gỗ sảng khoái thật dễ chịu.

Tôi vùi đầu vào cổ anh và im lặng.

Chất nổ dùng để làm nổ cửa sắt không có gì phức tạp cả.

Nhưng tôi đã thất bại.

Cho đến nay, vẫn không biết được lí do tại sao.

Tất cả những lời mắng mỏ, sỉ nhục, trách móc và chửi rủa, gần như khiến tôi phát điên.

Thiên tài Hóa Lý từng được người người ngưỡng mộ, vừa đáng thương vừa đáng buồn cười, đã thua dưới tay Hứa An Sinh – người mà thậm chí còn chưa gặp qua lần nào.

Tất nhiên tôi biết cái chết của em ấy không liên quan gì đến tôi.
Gọi cảnh sát.

Tôi khuyên rồi.

Những thứ nên làm tôi cũng đều làm rồi.

Cho dù mẹ kế của tôi có thực sự muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát cũng không có lý do gì cả.

Bởi lúc đó tôi là người bị nhốt và không có năng lực phản kháng.
Chính bố tôi đã gây ra hậu quả này.

Không hề liên quan tới tôi.

Người đời nói thiên tài đều là kẻ điên.

Đúng.

Tôi đối với cái ch ết của Hứa An Sinh không có cảm xúc gì.

Tôi chỉ quan tâm đến sự thất bại và thành công của mình.

Nhưng tôi đã thất bại.

Vì vậy, sinh nhật của Hứa An Sinh cũng chính là ngày giỗ của em ấy.

60.

Có lẽ những lời nói của Lục Trạch Khiêm hôm đó đã tác động đến tôi, lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm để quay trở lại ngôi nhà mục nát trong con hẻm nhỏ đó.

Nhưng, cuối cùng vẫn không được…

May mắn thay, tôi gặp được Lục Trạch Khiêm.

Anh ấy hiểu tôi.

Trán tôi chạm trán anh.

Hơi thở ấm áp gặp nhau và chóp mũi hai chúng tôi chạm vào nhau.

Qua ống kính, trong đôi mắt luôn lạnh lùng và dè dặt của anh ánh lên cảnh sắc mùa xuân đầy rung động.

Ayyyy những quy tắc chết tiệt.

Lục Trạch Khiêm vẫn ngồi xổm ở trước mặt tôi, sợ tôi bị cảm lạnh, một tay vuốt ve lưng tôi, một tay đắp chăn lên chân tôi.

Anh ấy dường như đã ngồi như vậy rất lâu kể từ khi an ủi tôi.

Tôi nghi rằng chân anh gần như tê liệt.

Nhưng tôi không muốn quan tâm.

"Lục, Trạch, Khiêm."

"Ừm?"

Hơi thở anh hỗn loạn

Giọng nói khàn đặc.

Đầu ngón tay của tôi trượt xuống từ xương trán của anh và nhẹ nhàng cọ vào sống mũi cao của anh.

Tôi ném chiếc ly mát lạnh lên ghế sofa.

Tôi vòng qua cổ anh và nhào vào lòng anh ta.

Tôi nhận thấy rõ ràng cơ thể của Lục Trạch Khiêm đang run lên.
Ngay lập tức, lưng anh tựa vào chiếc bàn cà phê phía sau, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Anh ấy hành động trước và hôn tôi.

Pháo hoa lộng lẫy nở rộ trong đầu anh, cặp kính như phong ấn sự lạnh lùng và kiềm chế của anh, cảm xúc mất cân bằng và nóng bỏng trong mắt anh lúc này đã như muốn phá bỏ tuôn ra.

Môi và lưỡi anh ấm áp, hàng mi dài run rẩy trên má tôi như cánh bướm rung rinh.

"Lục Trạch Thiên..."

"Ừm?"

"Mãi mãi yêu em, được chứ?"

Giọng tôi yếu ớt.

Anh không nói gì, nhưng ngực anh run lên.

Tôi lén lút mở một mắt.

Nhưng tôi nhìn thấy khóe mắt anh đỏ thẫm, ánh đỏ lên khuôn mặt trắng trẻo của anh thật chói mắt.

Anh ấy che mắt tôi lại.

"Quá khứ hiện tại tương lai."

"Từ trước đến giờ chỉ có mình em."

"Lục Trạch Khiêm thích Hứa An Vũ, giống như... các nguyên tử trong vũ trụ vĩnh viễn không thể tiêu biến."

Thời gian sẽ khiến chúng ta gắn bó tha thiết, đời đời không lìa xa.