4
(Note: Ăn cũng ăn rồi nên đổi xưng hô anh-em nhé ạ)
Tôi ở nhà Trình Chiêu Nam suốt một tháng trời. Một tháng nay đều là anh ấy bưng cơm tới phòng ngủ đút cho tôi ăn từng miếng một. Bởi vì thể xác và tinh thần của tôi mệt mỏi, nơi nào cũng không đi được.
Hôm nay sau khi ăn cơm xong, Trình Chiêu Nam lấy ra một bộ váy mới còn chưa tháo nhãn mác ra cho tôi:
"Tối nay có rảnh đi theo anh tham gia tiệc rượu không?"
Tôi dựng cánh tay đau nhức, cười tươi:
"Đương nhiên được rồi."
Thực tế nội tâm tôi đã bắt đầu âm u rít gào: Trình Chiêu Nam đáng ghét!!! Đợi đến ngày nào anh yêu tôi, anh sẽ khóc thảm thiết cho mà xem!!!
...