Tự dưng tôi lại thấy hơi tội nghiệp anh. Sao lại thế này nhỉ?
“Này chú, chú cũng thấy cái tên bạn trai đó không đáng tin đúng không? Mau giúp cháu khuyên nó đi, cháu sợ nó đầu óc mơ hồ, bị thằng đó lừa rồi! Đứa bé này nhất định phải bỏ, với nó cũng phải dứt khoát!”
Bạn thân vừa nói vừa kéo tay áo chú họ.
“Đừng nói bừa.” Chú ấy ngước mắt, giọng nhàn nhạt, môi mỏng khẽ mở ra như định nói gì: “Thật ra, anh…”
“Khoan đã!” – Tôi cắt lời ngay lập tức: “Đừng lo cho tôi nữa, tôi đâu phải con nít. Mọi người làm quá lên như thế tôi áp lực lắm đấy, biết không?”
Tôi cố pha trò để xoa dịu không khí.
Bạn thân trừng mắt định mắng tiếp, tôi vội chuyển đề tài: “Đói chết mất, thiệt đó, đi ăn trước đã được không?”
Nhìn dáng vẻ chú như định thú nhận là… bố đứa bé, tôi toát mồ hôi.
Thật thà là tốt, nhưng giờ không phải lúc!
Với tính cách ầm ĩ như cháy nhà của bạn thân tôi, nghe xong thể nào cũng lật tung cái viện này lên.