27
Tôi giật lấy túi, hờ hững nói một câu cảm ơn.
Rồi kéo cửa định đóng lại.
Nhưng mũi giày của anh ta đã chắn lấy khe cửa.
Ánh mắt anh thoáng qua cảm xúc tôi không hiểu được, "Cô khóc cái gì?"
Tôi không thèm suy nghĩ, lạnh giọng phản bác: "Liên quan gì đến anh?"
"Đây không phải là điều anh muốn sao?"
"Tôi thảm hại, anh huy hoàng. Nhìn đủ rồi chứ? Không tiễn!"
"Tôi còn phải ngủ sớm, mai đi làm."
Cố Yến bực bội đẩy cửa ra, giọng gay gắt: