22
Bên ngoài sảnh tiệc, gió lạnh từng cơn khiến tôi run lên bần bật.
Người hầu đi cùng tôi vội khoác áo lên vai tôi.
Cô gái nhỏ dịu dàng nói: "Cô Thẩm à, hay là cô nói mấy lời ngọt ngào với tổng giám đốc Cố, biết đâu người ta sẽ tha thứ?"
Tôi nhìn cơn mưa rơi tầm tã ngoài trời, bật cười lạnh: "Anh ta sẽ không cho tôi sắc mặt tốt đâu."
Năm xưa anh ta chịu bao nhiêu uất ức ở nhà họ Thẩm…
Giờ anh ta đương nhiên phải từng chút từng chút đòi lại.
Làm sao có thể để tôi dễ chịu? Cứ để anh ta trút giận cũng tốt.
Nếu cứ ôm mãi trong lòng, thì tôi còn lâu mới thoát khỏi anh ta.
Bây giờ điều tôi mong chờ nhất… chính là tự do.