Sau khi Quý Lương ra ngoài, đội trưởng kéo ghế ngồi cạnh tôi: “Hai đứa bay chơi lớn thật đấy, hôm ấy bọn anh đi rồi mà hai đứa vẫn còn ôm nhau.”
“Sếp đừng nói chuyên đó nữa!” Tôi gặm táo, chỉ vào điện thoại: “Mai là ngày thực tập cuối cùng của em, xin dấu xong là em có thể về đội rồi nhỉ?”
“Không được.”
Đội trưởng hạ tông giọng, ghé lại gần cho tôi xem tài liệu trong điện thoại: “Hôm ấy, bọn anh đang rút lui thì trông thấy cái này trong một chiếc xe ở ngoài cổng.”
Tôi phóng to bức ảnh, vừa thảng thốt đã bị giảng viên hướng dẫn bịt miệng.
“Đây là tiền giả mà chúng ta vẫn luôn điều tra trước đó ạ? Tại sao lại có ở đó? Là của Quý Lương ư?”
“Chưa rõ.” Đội trưởng cất điện thoạt, đanh mặt: “Ngày ấy chỉ giữ một vali tiền giả, lại không được đánh rắn động có nên mới tạm dừng điều tra. Vậy nên, em chưa được về đội trước khi điều tra ra vụ đó.”
“?” Tôi trợn mắt, chỉ vào cái mặt đang giận tím của mình: “Em là thực tập sinh mà đội trưởng đã muốn bán em rồi ư? Sếp không thấy con cáo kia mới ôm em ạ?”
Giảng viên hướng dẫn lập tức ôm tôi để xoa dịu cảm xúc, đội trưởng thì nhếch môi gian manh: “Anh thấy em thích lắm mà.”
“Sếp!” Tôi hết chịu nổi, giật kim truyền nước rồi đi ra ngoài: “Em không làm nữa! Em muốn về!”
Quý Lương đợi bên ngoài cửa, thấy tôi đi ra thì sửng sốt. Anh nhấc bổng tôi lên bằng một tay, tay còn lại đánh vào chân tôi: “Sao chưa đi dép đã ra ngoài?”
“Có chuyện gì vậy?”
Đội trưởng lườm nguýt, giảng viên hướng dẫn vội vàng cười với Quý Lương: “Có gì đâu, cô chú mới bảo Chúc Chúc đi xem mắt mà con bé không muốn ấy mà.”
Hình như thời tiết đột ngột hạ nhiệt, tôi thấy Quý Lương chau mày ngước lên hỏi tôi: “Em phải đi xem mắt? Em thích...”
“Ấy!” Tôi nhanh tay bịt miệng anh lại, đập cánh tay anh: “Đừng nói nữa.”
Anh cúi đầu che giấu biểu cảm, bế tôi đặt lên giường. Sau đó anh gọi y tá, sầm mặt nhìn cái kim được tiêm lại. Xong việc mới ngồi bên cạnh ấn vào vết thương bị rách ban nãy, anh hỏi: “Nhà em giục ghê lắm à?”
Nhớ đến câu nói của giảng viên, tôi đỏ mặt: “Không hẳn...”
“Nhà đại ca... không giục ạ?”
Quý Lương khựng người, anh đỡ tôi nằm xuống, đắp gọn chăn cho tôi: “Bố mẹ anh mất lâu rồi.”
Tôi im lặng, cảm xúc xót xa chết tiệt chợt dâng trào làm tôi không biết có nên an ủi anh không.
“Nhưng không sao hết, sau này kết hôn là có người nhà mới thôi.”
“Thế đại ca thích con trai hay con gái?”
Quý Lương ngây người, không hiểu sao lại hồng má: “Em hỏi cái đó để làm gì... Chắc là con gái.”
Tôi nghiến răng lấy dũng cảm nói: “Con đây bố!”
Chẳng có gì mất mặt khi giúp người khác thỏa lòng mơ ước.
8.
Tôi đã nằm viện bảy ngày.
Ngay sau ngày tôi tỉnh, Quý Lương đã trở lại với phong cách chim công, thỉnh thoảng lại nói mấy câu làm màu như xưa.
Có những lúc tôi đeo tai nghe, nhìn vào gương mặt không góc chết của anh và lại cảm thấy thôi thì tôi vẫn cố gắng thêm được.
Lần trước đội trưởng giao cho tôi việc thăm dò xem tiền giả kia có liên quan đến Quý Lương không. Tôi nghĩ mấy ngày rồi vẫn không nghĩ ra cách.
Anh ngồi lại gần, tôi vô tình liếc qua chiếc đồng hồ ở cổ tay anh và chợt có sáng kiến!
“Đại ca, đồng hồ của anh thuộc hãng nào thế?”
Anh ngây người, chìa tay cho tôi xem: “Rolex, em thích à?”
Tôi rụt cổ, buông tay ngay, chỉ sợ sờ hỏng. Tôi dè dặt sán lại gần: “Rốt cuộc đại ca... có bao nhiêu tiền vậy?”
So sánh số tài sản của anh với thực thu số tiền anh kiếm được đã khai trên hệ thống là biết hay anh có vấn đề không ấy mà.
Quý Lương sửng sốt, anh ngồi thẳng lưng: “Tề Chúc Chúc, em đừng áp lực. Nếu bác gái cần một con số may mắn nào đó, anh sẽ không kỳ kèo gì đâu.”
“...”
Tôi cảm thấy mình không chung tần số não với anh: “Thôi em không hỏi nữa, cho em xuất viện đi.”
Cho đến khi ngồi vào trong xe, tôi chợt nhớ ra đội trưởng từng kể rằng Quý Lương mới vụt sáng trong vài năm trở lại đây, chứ trước đó không phải người như hiện giờ.
Kiểu gì cũng kiếm được cơ hội dò la chút ít thông tin.
“Ờ... đại ca ơi.”
Quý Lương đóng cửa xe, nhoài người sang thắt dây an toàn cho tôi: “Sao vậy?”
Tôi hơi nóng má, ngoảnh sang nhìn vào gương mặt điển trai có nét bất cần đời lại cũng chững chạc của anh.
“Anh... trước khi trở thành chủ công ty thì anh làm gì vậy?”
Anh cười: “Gì đấy? Định coi anh như thần tượng, học anh cách gây dựng sự nghiệp à?”
“...”
Sau vài giây cười ngắn ngủi, anh trầm giọng: “Làm việc ở quán đồ nướng.”
Tôi “Ồ” lên hứng thú: “Anh là chủ à?”
“Không. Anh là nhân viên nướng thịt.”
“Dạ?”
Xe dừng đợi đèn đỏ, Quý Lương nghiêng người cốc mũi tôi, anh hát một câu gọi khách theo khẩu âm của người Tân Cương: “Xiên thịt dê Tân Cương đây, ngang qua ghé làm xiên nào!”
Cảm giác cao nguyên hiện ra ngay trước mắt. Trong một khoảnh khắc bất chợt, tôi cứ nghĩ cốc kem trong tay đã biến thành váng sữa.
Tôi sốc ngang, không nhịn được phì cười: “Sao anh hò giống thế!”
Quý Lương trầm tư, đôi mắt luôn cười phảng phất nỗi buồn mà tôi không hiểu. Cứ như thể anh bị khựng lại trước lời nhận xét của tôi.
“Đại ca?”
Anh quay đi, vội vã đạp chân ga.
“Thế thì tại sao anh lại mở quán hát? Trở thành đại ca ấy?”
“Anh tiết kiệm được một ít tiền, ban đầu định mở quán đồ nướng nhưng trùng hợp thế nào lại mở quán hát.”
Tôi không lường trước câu trả lời của anh. Tôi cứ tưởng gia đình anh bề thế lắm, kiểu như có quyền lực một tay che trời chẳng hạn.
Ngờ đâu không phải là câu chuyện về con nhà xã hội đen mà là một đời phấn đấu!
Chiếc xe dừng dưới cổng ký túc xá. Quý Lương trở lại bệnh viện mua thêm thuốc trầy da cho tôi. Anh bảo sống mũi tôi vẫn hơi đỏ, lần sau sẽ hành chết lão Giang kia để trả thù cho tôi.
Tôi thì thấy phải tự tát thêm hai cái cho tỉnh mới phải.
Trước khi ra về, anh chống tay vào cửa, đưa cho tôi một cái hộp: “Cho em cái này, nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon nhé.”
Ba chữ cuối như quả bom nổ đùng bên tai tôi.
Nhất là khi phối hợp với gương mặt đẹp trai của anh, con tim tôi đã có tư tưởng bị dụ dỗ.
Đóng cửa lại, tôi vỗ cái má, mở hộp ra xem.
Là một ciếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ mới cứng của hãng... Rolex.
“...”
Cha mẹ ơi, thế này thì ai mà cầm lòng cho nổi?
9.
Sau khi cái đầu lành hẳn, tôi bắt đầu lén lút theo dõi Quý Lương. Cứ tưởng không tìm thấy manh mối gì, không ngờ có thu hoạch thật.
Trong phòng nghỉ riêng ở bên trong phòng làm việc của anh, có một két sắt trên tường.
Có lần tôi vào đưa cà phê, thấy anh vừa nghe điện thoại vừa viết gì đó.
Anh nhìn thấy tôi liền lấy sách che giấy. Sau đó giấy tờ được anh cất cả vào trong két sắt.
Mặt khác, từ sau khi tôi đi làm lại, tôi không phải soạn hợp đồng nữa, nhiều nhất chỉ bưng trà rót nước thôi.
- Ý của em là có hợp đồng bí mật trong két sắt?
- Vâng ạ.
Tôi đang báo cáo với đội trưởng như thường lệ thì có tiếng gõ cửa.
Mấy thằng đàn em bày đặt ngại ngùng với tôi trông cứ như con ễnh ương. Một đứa lấy bánh gato giấu sau lưng ra: “Chị Chúc Chúc, hôm nay là sinh nhật của đại ca, bọn em có mua bánh nhưng mà lại thấy... chị tặng là hợp nhất!”
Tôi ngây người, không biết hôm nay là sinh nhật của Quý Lương.
Tôi mang bánh vào phòng làm việc nhưng lại không thấy anh đâu.
Cả phòng nghỉ riêng cũng không có.
Nhân lúc mọi người không để ý, tôi cầm bánh vào phòng vệ sinh rồi xem bản đồ trong điện thoại.
Trong hôm xuất viện ấy, xe của Quý Lương bị tôi gắn máy theo dõi. Hiện giờ chấm đỏ ấy đang di chuyển ra ngoại thành.
Anh ra ngoại thành làm gì? Lại còn bỏ qua cả sinh nhật để đi nữa.
Có điềm.
Tôi đặt bánh ngọt ở ghế lái phụ, gửi định vị cho đội trưởng rồi bám theo xe anh, ai ngờ đến sẩm tối mới thấy Quý Lương dừng lại.
Nơi anh đến là... nghĩa địa?
Xung quanh yên ắng mà động cơ xe to quá, tôi vừa xuống xe đã nhìn thấy cái mặt sầm sì của Quý Lương.
“Sao em lại ở đây?”
Tôi nuốt ực nước miếng, lấy bánh gato ra ngay: “Em đến.... đưa bánh gato cho anh.”
Anh hơi ngước cằm, gió thổi phất phơ mấy sợi tóc mái, mắt anh nhìn tôi cứ như mắt của thợ săn độc ác.
“Tề Chúc, em không hiểu à? Anh đang hỏi em là... tại sao em biết anh ở đây?”
“Em... người khác nói cho em biết.”
“Ra là nghe người khác nói, nói sớm là được mà!”
Quý Lương nghe giải thích xong thì bỗng cười, cứ như nét mặt hung dữ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tôi rùng mình, không ngờ nói thế mà cũng lừa được, thế là nhanh chân mang bánh gato đến.
“Sao anh lại đến đây?”
“Thăm bố mẹ anh.”
Anh chỉ bia mộ phía trước rồi ngồi xổm xuống đổ chén rượu ra đất. Anh ngoảnh sang hỏi tôi: “Bánh gato đâu?”
Tôi bị ngây ngốc trước vẻ đẹp trai của anh, cũng tức tốc ngồi xổm bên cạnh.
Giây phút mở nắp hộp, một đống gì đó trắng trắng lại vàng vàng rơi ra khỏi nắp.
“...”
Hình như bị lắc bẹp mất bánh rồi.
“Hay là khi nào về em sẽ mua cho anh cái khác nhé...”
Quý Lương lắc đầu, ngồi bệt ra đất, khoanh chân rồi cầm nĩa xúc ăn.
Tôi đang định nói thì điện thoại của anh đổ chuông. Trong khi nói chuyện điện thoại, anh nhìn sang tôi.
Vừa cúp máy, Quý Lương liền đặt nĩa xuống rồi hỏi:
“Tề Chúc Chúc, có cảnh sát bám theo chúng ta.”
“Anh không nói cho bất cứ ai biết nơi này thì ai cho em biết?”
“Và... tại sao cảnh sát lại bám theo?”