1
Tôi nắm chặt tay con trai, quay đầu bước đi thật nhanh, đến mức quên cả tấm cờ lụa cảm ơn đang cầm trên tay.
“Lâm Chính Hạ!”
Giọng Cố Trường Phong vang lên sau lưng, âm điệu chuẩn xác, khí thế mạnh mẽ.
Tôi quay lại, chẳng hiểu chuyện gì.
Anh cầm bút, những ngón tay dài thon khẽ gõ lên tập hồ sơ trên bàn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không biểu cảm, nhưng đôi mắt lại chứa đầy ẩn ý.