Sau tiệc, tôi ngồi lì trên ghế đến tận khuya. Bỗng có điện thoại gọi đến, là số của Cố Lâm Xuyên. Nhưng giọng nói bên kia lại là của Tạ Tri Viễn.
“Tổng Giám đốc Thẩm, thật ngại quá. Hôm nay anh Lâm Xuyên phải đưa tôi đi kiểm tra sức khỏe, nên không về.”
Tôi bình thản nói:
“Tôi biết rồi.”
Cô ta có vẻ bất ngờ vì tôi phản ứng điềm tĩnh như vậy. Im lặng một lúc rồi bỗng bật cười:
“Giờ chỉ có tôi và chị. Tổng Giám đốc Thẩm à, chị đừng bày ra cái dáng vẻ vợ cả nữa. Tôi mang thai rồi. Có phải chị nên nhường vị trí đi không?”
Tôi còn nghe rõ giọng Cố Lâm Xuyên bên kia đầu dây, dịu dàng đến xót xa:
“Muốn ăn chè hạt sen không? Anh nấu cho em.”
Trước kia, tôi vì giúp anh ta xây dựng công ty, thức đêm liên tục đến mức thân thể kiệt quệ, anh ta chưa từng nấu cho tôi lấy một chén cháo.
Thì ra… tôi chưa từng được anh ta đặt trong tim.